Mình đắn đo nhiều khi viết bài này, liệu có nên đưa nó lên đây không hay cứ mặc cho dòng đời đẩy đưa đến khi blog này vào dòng quên lãng? Thôi thì cứ thật lòng, ít ra đây như một cái thật tế buộc phải vậy và không thể khác được.
Thời gian thấm thoát qua nhanh; vậy mà đã hơn 10 năm mình làm web, chỉ tính riêng Du lịch, GO! đã sắp tròn 4 tuổi và trở thành kho dữ liệu khá khổng lồ.
10 năm làm web trải qua 3 cái ghế ngồi, 2 dàn máy tính, 3 bàn phím, tùm lum con chuột, 3 nhà cung cấp mạng... và cũng chả biết bao nhiêu bạc chẳn lẻ vứt vào cái đường truyền internet - thành quả may mắn là những blog, những web mình làm bét nhất cũng giúp ích chút ít cho đời thêm vui!
- 10 năm làm web, cái mình được nhận lại là căn bệnh bao tử kiểu 'trường kỳ kháng chiến' do nhiều lo toan hoặc ăn uống thất thường.
- Dăm năm phượt phẹo, mài mông trên lưng ngựa sắt già khám phá cùng tận mọi nẻo đường rồi về nhà bám dính cái ghế để đưa lên blog những chốn đẹp nhất, những cung đường tuyệt và hoang sơ nhất - mình sửng sờ nhận thấy được đời 'thưởng' thêm căn bệnh trĩ ngoại ở giai đoạn đầu! Ấy là chưa kể đến lần suýt thập tử nhất sinh khi bất chợt phát bệnh 'nhược cơ' hồi ở vùng xa xứ Tuy Hòa...
Lâu rồi không có chuyến đi dù mình và cả 'nửa kia' vô cùng mong muốn. Ước mơ xuyên Việt trở thành xa lắc, ước vọng nhỏ hơn là mấy ngày khám phá Quy Nhơn cứ phải gác lại nhiều lần.
Đi thía quái nào được trong khi bệnh bao tử chưa ổn định và có thể tái phát bất kỳ lúc nào? Vậy nhưng đây vẫn là chuyện nhỏ có thể thích nghi.
Nhưng đi thế quái nào được trong khi kinh tế gia đình dạo này rơi vào tình thế khó khăn hơn trước; con mình làm ăn thất bại, trở về trắng tay? Nhưng đấy cũng là chuyện phải chịu vì đây là bài học của đời. Vả lại đi theo kiểu bọn mình cũng không tốn quá nhiều do không đòi hỏi cao - tiết kiệm thêm là đủ.
Có điều, làm sao còn có tâm mà phượt khi mình lại mài mông trên lưng ngựa sắt trong hành trình hàng trăm, hàng ngàn cây số - sau đó về lại cắm cúi hàng tuần tường thuật lại chuyến đi... để căn bệnh 'có vẻ' là trĩ đang ở giai đoạn đầu trở nên cấp độ cao hơn trong khi cái bịnh này nổi tiếng rắc rối, dây dưa, khó trị dứt hẳn và khiến ngưới bệnh có thể phải thay đổi luôn cả cách sống? Cái này xem ra khá phiền!
Trị bệnh thì mình vẫn trị đấy nhưng lúc này bổng trở thành nặng nề và đầy nỗi ngán ngẫm!
Chữa bệnh bây giờ khá tốn kém. Vào BV Đại Học Y Dược, lấy thẻ khám hay tái khám là mất ngay 100k. Vậy nhưng chưa là cái gì với mức phí của những xét nghiệm: trả tiền triệu là chuyện 'nhỏ như con thỏ'... để rồi sau đó đến gánh nặng tiền thuốc cũng không hề ít dù mình xin bác sĩ cho toàn thuốc nội, loại tương đối tiền.
Vậy nhưng cái lo này là đáng lo nhất: được định bệnh và có thuốc trị rồi nhưng vẫn chưa chắc là phẻ vì chưa biết 'đúng bệnh' và sẽ 'hết bịnh' hay không!
Nếu không có tiến triển rõ rệt thì sẽ có lúc 'hội ngộ' với dịp tái khám lần 2, lần 3... Tiết giảm đủ thứ, nhịn phượt phẹo mà đi gặp thày thuốc, may mắn thì bệnh giảm hay hết còn xẻo xui thì bệnh tình cứ dây dưa!
Do vậy nên kèm theo thuốc Tây, mình lại cầu may với những phương thuốc Nam bằng cây cỏ đầy trên mạng. Tự đâm lá, tự thực hành chứ những bài thuốc Nam nổi tiếng trên internet cũng không hề dễ kiếm hay rẻ rúng đâu... và cũng chưa chắc công hiệu thật sự vì lắm lời khen chê.
Bệnh này khiến mình không dám ngồi lâu, không dám lang thang như ngày trước. Ngoáy nhìn lại, tự dưng thấy cánh cửa phượt đã bị đóng lại từ thuở nào: những con đường đất quanh co không bóng người, những dòng suối - thác hay bãi biển chả có tên, những chốn hoang sơ đến tận cùng mà khi ấy chỉ có dấu chân bọn mình... nay bổng đi vào dĩ vãng - Dường như đó đã là chuyện xưa: thôi đừng mong ước xa xôi nữa Điền ơi...
Không còn hẹn trước các chuyến sắp khởi hành, chả còn tường thuật lại chuyến vừa đi - bổng dưng mình thấy Du lịch, GO! trở thành thứ 'hàng mã'!
Blog ni không phải là chỗ kiếm tiền, kiếm view (vì chả để làm gì) mà chỉ là nơi tường thuật lại các chuyến đã đi của bọn mình, của bè bạn - kèm theo đó là những hướng dẫn về địa danh, các kinh nghiệm cho những phượt thủ có ý thích lãng du mà chưa biết ít chốn lạ...
Vậy nhưng bây giờ có phượt phẹo gì được nữa đâu mà cổ súy, mà chăm chút chỉ chọt cho người thích phượt? Bố láo vì tự dưng bây giờ chỉ thấy bài toàn phải sao chép các nơi, không hề còn tự truyện về những chuyến đi tạm gọi là tý hoành tráng, thậm chí đến cả những chuyến dạng 'Loanh quanh thành phố' cũng mất biệt. Vậy thì blog này liệu có cần tồn tại không? Có lẽ sẽ là không vì 'giàn thiên lý đã xa' rồi...
Cho nên từ bây giờ bạn đừng thấy lạ khi những câu hỏi trong phần 'Hỏi phượt' ít được mình trả lời. Mà trả lời cái gì trong khi chính ta lúc này đang chôn chân tại chỗ, giải đáp chỉ còn là cái sự dóc tổ của dạng 'ngựa phi đường xa' nay buộc phải múa bút tựa cái kiểu 'ngồi nhà trông sao'.
Thôi thì cũng chỉ là chút tự tình do cái sự 'sinh, bệnh, lão, tử' mà ai ai cũng gặp dù 'kẻ ít, người nhiều'. Ta thời lắm số 'may' dù cái 'may' ở phương diện này không ai ham muốn mong mình được 'bội thu'.
Xưa kia, mình hay thông báo trước các chuyến đi rằng 'Dulichgo' sẽ tạm ngưng vài ngày do bọn mình sắp lên đường, do có thể thiếu wifi nên không cập nhật được'.
Còn hiện tại, nếu một ngày nào đó, có thể tháng sau, tuần sau hay ngay vài ngày sau: khi bạn thấy blog này không được cập nhật, đóng cửa hoặc tệ hơn là biến mất tăm... thì biết mình đang vật lộn với bệnh tình và có thể nó đang áp đảo tựa bọn bành trướng.
Bao giờ, ta lại vung sức vi vu trên những nẻo đường ít ai biết đến? Chắc lâu, hoặc cũng có thể là chả bao giờ nữa...
Vài dòng thông báo để các bạn hiểu. Máu lang thang mình vẫn đầy ắp trong tim, ham muốn khám phá vẫn tràn trề, chỉ tiếc rằng có lẽ đời chỉ cho phép ta cuồng chân tới mức đó thôi.
Trong thật tế, mình vẫn sống vui và tồn tại như bao thứ đang hiện diện trên đời... với ít nhiều đổi thay trong cuộc sống. mình không buồn, không bi quan, nếu so sánh với cuộc sống khó khăn của nhiều bản làng mà mình đã qua, nhớ các đôi mắt rực sáng của đám trẻ vùng cao khi nhận được tấm áo mới hay nắm kẹo thơm phức...
Hóa ra đời ta đã sướng hơn bọn trẻ bội phần rồi còn chi?
Xin chúc mọi điều tốt lành sẽ đến với những bạn thích phượt, ham lang thang trên mọi nẻo đường đất nước. Xin chúc bạn tràn đầy sức khỏe vượt qua mọi thử thách trên đường đời.
Điền Gia Dũng
Blog Du lịch, GO!
Thời gian thấm thoát qua nhanh; vậy mà đã hơn 10 năm mình làm web, chỉ tính riêng Du lịch, GO! đã sắp tròn 4 tuổi và trở thành kho dữ liệu khá khổng lồ.
10 năm làm web trải qua 3 cái ghế ngồi, 2 dàn máy tính, 3 bàn phím, tùm lum con chuột, 3 nhà cung cấp mạng... và cũng chả biết bao nhiêu bạc chẳn lẻ vứt vào cái đường truyền internet - thành quả may mắn là những blog, những web mình làm bét nhất cũng giúp ích chút ít cho đời thêm vui!
- 10 năm làm web, cái mình được nhận lại là căn bệnh bao tử kiểu 'trường kỳ kháng chiến' do nhiều lo toan hoặc ăn uống thất thường.
- Dăm năm phượt phẹo, mài mông trên lưng ngựa sắt già khám phá cùng tận mọi nẻo đường rồi về nhà bám dính cái ghế để đưa lên blog những chốn đẹp nhất, những cung đường tuyệt và hoang sơ nhất - mình sửng sờ nhận thấy được đời 'thưởng' thêm căn bệnh trĩ ngoại ở giai đoạn đầu! Ấy là chưa kể đến lần suýt thập tử nhất sinh khi bất chợt phát bệnh 'nhược cơ' hồi ở vùng xa xứ Tuy Hòa...
Lâu rồi không có chuyến đi dù mình và cả 'nửa kia' vô cùng mong muốn. Ước mơ xuyên Việt trở thành xa lắc, ước vọng nhỏ hơn là mấy ngày khám phá Quy Nhơn cứ phải gác lại nhiều lần.
Đi thía quái nào được trong khi bệnh bao tử chưa ổn định và có thể tái phát bất kỳ lúc nào? Vậy nhưng đây vẫn là chuyện nhỏ có thể thích nghi.
Nhưng đi thế quái nào được trong khi kinh tế gia đình dạo này rơi vào tình thế khó khăn hơn trước; con mình làm ăn thất bại, trở về trắng tay? Nhưng đấy cũng là chuyện phải chịu vì đây là bài học của đời. Vả lại đi theo kiểu bọn mình cũng không tốn quá nhiều do không đòi hỏi cao - tiết kiệm thêm là đủ.
Có điều, làm sao còn có tâm mà phượt khi mình lại mài mông trên lưng ngựa sắt trong hành trình hàng trăm, hàng ngàn cây số - sau đó về lại cắm cúi hàng tuần tường thuật lại chuyến đi... để căn bệnh 'có vẻ' là trĩ đang ở giai đoạn đầu trở nên cấp độ cao hơn trong khi cái bịnh này nổi tiếng rắc rối, dây dưa, khó trị dứt hẳn và khiến ngưới bệnh có thể phải thay đổi luôn cả cách sống? Cái này xem ra khá phiền!
Trị bệnh thì mình vẫn trị đấy nhưng lúc này bổng trở thành nặng nề và đầy nỗi ngán ngẫm!
Chữa bệnh bây giờ khá tốn kém. Vào BV Đại Học Y Dược, lấy thẻ khám hay tái khám là mất ngay 100k. Vậy nhưng chưa là cái gì với mức phí của những xét nghiệm: trả tiền triệu là chuyện 'nhỏ như con thỏ'... để rồi sau đó đến gánh nặng tiền thuốc cũng không hề ít dù mình xin bác sĩ cho toàn thuốc nội, loại tương đối tiền.
Vậy nhưng cái lo này là đáng lo nhất: được định bệnh và có thuốc trị rồi nhưng vẫn chưa chắc là phẻ vì chưa biết 'đúng bệnh' và sẽ 'hết bịnh' hay không!
Nếu không có tiến triển rõ rệt thì sẽ có lúc 'hội ngộ' với dịp tái khám lần 2, lần 3... Tiết giảm đủ thứ, nhịn phượt phẹo mà đi gặp thày thuốc, may mắn thì bệnh giảm hay hết còn xẻo xui thì bệnh tình cứ dây dưa!
Do vậy nên kèm theo thuốc Tây, mình lại cầu may với những phương thuốc Nam bằng cây cỏ đầy trên mạng. Tự đâm lá, tự thực hành chứ những bài thuốc Nam nổi tiếng trên internet cũng không hề dễ kiếm hay rẻ rúng đâu... và cũng chưa chắc công hiệu thật sự vì lắm lời khen chê.
Bệnh này khiến mình không dám ngồi lâu, không dám lang thang như ngày trước. Ngoáy nhìn lại, tự dưng thấy cánh cửa phượt đã bị đóng lại từ thuở nào: những con đường đất quanh co không bóng người, những dòng suối - thác hay bãi biển chả có tên, những chốn hoang sơ đến tận cùng mà khi ấy chỉ có dấu chân bọn mình... nay bổng đi vào dĩ vãng - Dường như đó đã là chuyện xưa: thôi đừng mong ước xa xôi nữa Điền ơi...
Không còn hẹn trước các chuyến sắp khởi hành, chả còn tường thuật lại chuyến vừa đi - bổng dưng mình thấy Du lịch, GO! trở thành thứ 'hàng mã'!
Blog ni không phải là chỗ kiếm tiền, kiếm view (vì chả để làm gì) mà chỉ là nơi tường thuật lại các chuyến đã đi của bọn mình, của bè bạn - kèm theo đó là những hướng dẫn về địa danh, các kinh nghiệm cho những phượt thủ có ý thích lãng du mà chưa biết ít chốn lạ...
Vậy nhưng bây giờ có phượt phẹo gì được nữa đâu mà cổ súy, mà chăm chút chỉ chọt cho người thích phượt? Bố láo vì tự dưng bây giờ chỉ thấy bài toàn phải sao chép các nơi, không hề còn tự truyện về những chuyến đi tạm gọi là tý hoành tráng, thậm chí đến cả những chuyến dạng 'Loanh quanh thành phố' cũng mất biệt. Vậy thì blog này liệu có cần tồn tại không? Có lẽ sẽ là không vì 'giàn thiên lý đã xa' rồi...
Cho nên từ bây giờ bạn đừng thấy lạ khi những câu hỏi trong phần 'Hỏi phượt' ít được mình trả lời. Mà trả lời cái gì trong khi chính ta lúc này đang chôn chân tại chỗ, giải đáp chỉ còn là cái sự dóc tổ của dạng 'ngựa phi đường xa' nay buộc phải múa bút tựa cái kiểu 'ngồi nhà trông sao'.
Thôi thì cũng chỉ là chút tự tình do cái sự 'sinh, bệnh, lão, tử' mà ai ai cũng gặp dù 'kẻ ít, người nhiều'. Ta thời lắm số 'may' dù cái 'may' ở phương diện này không ai ham muốn mong mình được 'bội thu'.
Xưa kia, mình hay thông báo trước các chuyến đi rằng 'Dulichgo' sẽ tạm ngưng vài ngày do bọn mình sắp lên đường, do có thể thiếu wifi nên không cập nhật được'.
Còn hiện tại, nếu một ngày nào đó, có thể tháng sau, tuần sau hay ngay vài ngày sau: khi bạn thấy blog này không được cập nhật, đóng cửa hoặc tệ hơn là biến mất tăm... thì biết mình đang vật lộn với bệnh tình và có thể nó đang áp đảo tựa bọn bành trướng.
Bao giờ, ta lại vung sức vi vu trên những nẻo đường ít ai biết đến? Chắc lâu, hoặc cũng có thể là chả bao giờ nữa...
Vài dòng thông báo để các bạn hiểu. Máu lang thang mình vẫn đầy ắp trong tim, ham muốn khám phá vẫn tràn trề, chỉ tiếc rằng có lẽ đời chỉ cho phép ta cuồng chân tới mức đó thôi.
Trong thật tế, mình vẫn sống vui và tồn tại như bao thứ đang hiện diện trên đời... với ít nhiều đổi thay trong cuộc sống. mình không buồn, không bi quan, nếu so sánh với cuộc sống khó khăn của nhiều bản làng mà mình đã qua, nhớ các đôi mắt rực sáng của đám trẻ vùng cao khi nhận được tấm áo mới hay nắm kẹo thơm phức...
Hóa ra đời ta đã sướng hơn bọn trẻ bội phần rồi còn chi?
Xin chúc mọi điều tốt lành sẽ đến với những bạn thích phượt, ham lang thang trên mọi nẻo đường đất nước. Xin chúc bạn tràn đầy sức khỏe vượt qua mọi thử thách trên đường đời.
Điền Gia Dũng
Blog Du lịch, GO!